Đang làm ở tập đoàn Univer với mức lương nhiều người mơ ước, sẵn sàng bỏ việc đi kinh doanh rửa xe máy, và bán hộp quẹt cùng nhiều nghề khác chỉ để trải nghiệm….
Câu chuyện của anh chàng cựu sinh viên Ngoại Thương Hà Nội
Đây là 1 câu chuyện hoàn toàn có thật mà tôi định kể ra từ rất lâu rồi, đến mãi hôm nay mới có dịp để viết ra nó, một câu chuyện mà thực tế hiện nay có rất nhiều bạn trẻ cần phải suy ngẫm khi về mình. Đó không phải là 1 câu chuyện thành công hay thất bại, cũng không mới với nhiều người mà là 1 câu chuyện ở việc “Dám nghĩ dám làm” với những con người trẻ tuổi.
Người mà tôi đang nói đến là Tư, 1 chàng trai sinh năm 90 quê Móng Cái – Quảng Ninh, em tốt nghiệp ĐH Ngoại Thương Hà Nội. Một ngôi trường là niềm mơ ước của rất nhiều các cô cậu học trò khi chọn trường để thi. Ở 1 chừng mực nào đó nó đảm bảo cho 1 công việc ổn định, trong những công ty hay cơ quan nào đó sau khi tốt nghiệp ra trường.
Sau khi tốt nghiệp năm 2012 em quyết định vào Nam để tìm kiếm thử thách, cùng với tấm bằng Ngoại Thương loại khá và khả năng tiếng anh khá ổn, em nộp đơn vào tập đoàn unilever mức lương khởi điểm 20 triệu, sau 1 tháng thử việc tăng lên 26 triệu và sau đó tăng lên 30 triệu. Làm được 1 năm cũng đã khẳng định được năng lực ở nhiều dự án nhưng em lại quyết định xin nghỉ việc.
Thời điểm tôi gặp em là lúc em mới nộp đơn xin nghỉ và chờ trong 1 tháng trước khi nghỉ hẳn, đó là khi em nhờ tôi tư vấn mở tiệm rửa xe máy. Ngồi nghe chuyện em kể tôi ngạc nhiên hỏi rẳng “Em đang làm trong 1 mỗi trường rất chuyên nghiệp, 1 nơi mà nhiều người thi vào không được và mức đãi ngộ cũng rất lớn, sao em lại bỏ ra đi kinh doanh mấy cái mà phần lớn là những người không có chuyên môn hay bằng cấp gì mới ra làm”.
Em cười bảo rằng “Xếp em cứ níu kéo em ở lại nhưng em đã quyết định đi, em muốn ra kinh doanh để trải nghiệm, để lấy kiến thức sống và muốn làm những điều tự mình làm, mình quyết theo ý thích của mình. Mặc dù em biết ra tự làm như thế này cũng rất khó khăn và nếu bây giờ thích em cầm cái CV của mình cũng vấn xin được những công ty với mức lương trên 20 triệu không quá khó”.

Từ chuyện người khác liên tưởng đến bạn mình
Nghĩ đến những câu nói và những điều em làm lại làm tôi nhớ người bạn thân của tôi, hắn tốt nghiệp Đại Học xong bố mẹ bắt về xin cho vào cơ quan nhà nước. Lương 1 tháng hơn 3 triệu nó bảo cuộc sống khó khăn khí không đủ lo cho vợ và nhất là những lúc thằng cu con ốm. “Tao định nghỉ ra ngoài làm, làm ở công ty hay làm riêng cũng được chứ ở đây thời gian rảnh rỗi mà chẳng làm được cái gì, đầu óc càng ngày càng ì ra. Môi trường nhà nước mày biết rồi, nay không làm thì mai làm cũng chẳng sao cả”.
Tôi bảo thì mày cứ làm những gì mày thích, mày có chuyên môn có bằng cấp thì sợ gì? “Nhưng mẹ tao muốn ở lại để sau này có lương hưu, ra ngoài làm nhỡ thành công thì tốt mà thất bài thì không xin lại được. Tao nghĩ vậy cũng lo nên thôi cứ ở lại làm, công chức nhà nước, họ sống được thì tao sống được”.
Nghe nó nói tôi buồn nhưng chẳng muốn nói gì, vì đó là suy nghĩ của nó, con đường của nó, mình cũng không giúp được gì cả. Và thực tế ở Việt Nam hiện nay cũng rất nhiều người nghĩ vậy chứ không phải mình bạn tôi. Câu chuyện cũng không đến đâu nếu như không có ngày tôi gặp Tư, 1 chàng trai nghị lực, dám nghĩ, dám làm, sẵn sàng phá bỏ định kiến để làm những gì mình thích, mình muốn và sẵn sằng dám thất bại.
Con đường kinh doanh với nhiều khó khăn

Sau khi tư vấn, thiết kế và lắp đặt cửa hàng rửa xe honda cho Tư tôi cũng ít khi gặp vì công việc của tôi cũng bận, thỉnh thoảng anh em chỉ nói chuyện vui qua điện thoại hoặc facebook. Thấy em đăng lên trang có nhân của mình khách cũng khá đông, em bảo thu nhập trừ hết cho phí hàng tháng không bằng lương em ngày trước, làm cũng vất vả hơn nhưng em rất vui vì khách hàng rất quý em khi em mang lại cho họ nhừng điều làm họ hài lòng”.
“Em học được nhiều thứ từ cuộc sống và em sẽ bắt đầu những dự án mà em ấp ủ từ những thứ nhỏ như thế này, rồi anh sẽ biết.” Tại thời điểm này có thể em chưa thành công và nhiều người biết đến, Nhưng với tôi, tôi tin rằng những con người dám nghĩ, dám làm những điều mà nhiều người không dám, có nghị lực, chuyên môn tốt, luôn trau dồi và chịu khó học hỏi…. như em chắc chắn sẽ thành công không sớm thì muộn.
Tôi đã về kể cho bạn tôi nghe về chuyện của Tư, nó không nói gì nhưng tôi biết nó đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi cũng có nhiều anh em bạn bè làm ở các công ty tư hay công chức nhà nước, bọn nó luôn than phiền nhưng lại cũng rất ỷ lại và đôi khi tự hào về những thứ mình đang có mặc dù, công việc có thể chẳng thích, mặc dù do bố mẹ xắp đặt và rồi vẫn cứ phải đi vay tiền, kêu ca khổ mà không dám thay đổi tư duy. Tôi không nói môi trường nào tốt hơn môi trường nào? vì ở đâu cũng có hai mặt của nó, nhưng sẽ chẳng có gì thay đổi nếu mình không thay đổi.
Tại sao ai cũng chỉ có 1 lần để sống mà không dám nghĩ, dám làm, không dám bỏ những định kiến, những quan niệm cũ để làm những điều mình thích, mình muốn. Thành công chỉ đến với những ai dám làm, dám thất bại và đứng lên sau mỗi khi đó?